• Chia sẻ qua Zalo
  • Chia sẻ FB
  • Góp ý & Báo lỗi
  • Bình luận0

Lời Chúa thứ tư Tuần Thánh: AI LÀ KẺ PHẢN BỘI


LỜI CHÚA: (Mt 26,14-25)
bua-tiec-ly.jpg14 Bấy giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giuđa Ítcariốt, đi gặp các thượng tế 15 mà nói: “Quý vị muốn cho tôi bao nhiêu? Tôi đây sẽ nộp ông ấy cho quý vị”. Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc. 16 Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giêsu.
17 Ngày thứ nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến thưa với Đức Giêsu: “Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?” 18 Người bảo: “Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy: Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ Vượt Qua với các môn đệ của Thầy.”19 Các môn đệ làm y như Đức Giêsu đã truyền, và dọn lễ Vượt Qua.
20 Chiều đến, Đức Giêsu vào bàn tiệc với mười hai môn đệ. 21 Đang bữa ăn, Người nói: “Thầy bảo thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy”.22 Các môn đệ buồn rầu quá sức, bắt đầu lần lượt hỏi Người: “Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?”
23 Người đáp: “Kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy.24Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho người nào nộp Con Người: thà người đó đừng sinh ra thì hơn!” 25 Giu đa, kẻ nộp Người cũng hỏi: “Ráp bi, chằng lẽ con sao?” Người trả lời: “Chính anh nói đó!”

SUY NIỆM:
Bải Tin Mừng theo thánh Matthêu hôm nay thuộc về chương đầu trong phần “Thương khó và Phục Sinh” của Chúa Giêsu. Trước khi bước vào cuộc Thương khó, có nhiều đám mây đen tối bao phủ trên Chúa Giêsu và nhóm 12- nhóm môn đệ thân tín của Ngài. Sự phản bội không đến từ những kẻ căm ghét, thù hằn nhưng lại xuất phát từ cõi lòng xấu xa, tội lỗi của đám bạn bè thân tín “cùng sống, cùng chết” trong sứ mệnh của Ngài. Chúng ta hãy cùng bước vào tâm tình của Chúa Giêsu, khi Ngài đứng trước những đau khổ ấy.
Với 3 câu đầu của bài Tin Mừng, thánh sử Matthêu đã nói rõ thái độ bán đứng của Giuđa Itcariốt: “Quý vị muốn cho tôi bao nhiêu? Tôi sẽ nộp ông ấy…”. Họ quyết định 30 đồng (c.14-15). Một cuộc ngã giá sòng phẳng. Đây là cái giá của một tên nô lệ theo luật định (x.xh.21,32). Lời ngôn sứ xưa kia đã được ứng nghiệm: Thiên Chúa bị chính dân Người ruồng bỏ. Họ giễu cợt Người mà trả cho Người số tiền công đáng giá 1 tên nô lệ. Trong Chúa Giêsu, Thiên Chúa bị người ta bán rẻ. Thánh sử viết tiếp: “Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giêsu” (c.16). Đây là một việc làm có mục đích, có chuẩn bị và có rắp tâm kiên quyết thực hiện”. “Hắn cố tìm” một hành vi bán Thầy, phản bạn. Giuđa không muốn để lộ âm mưu ấy, nên đã cố tạo ra một bức tranh ngẫu nhiên, khiến các môn đệ khác không thể nghi ngờ.
Xen giữa 2 đoạn văn nói về cuộc phản bội, thánh sử lại xen vào quang cảnh ăn lễ Vượt Qua của Chúa Giêsu với các môn đệ. “Ngày thứ nhất trong tuần bánh không men (c.17). Đây là cách nói theo kiểu bình dân vì ngày thứ nhất trong tuần bánh không men bắt đầu sau bữa ăn Vượt Qua, và người DoThái tính ngày từ buổi chiều hôm trước, lúc mặt trời lặn.. Có lẽ Chúa Giêsu theo lịch quần chúng, chứ không theo lịch chính thức của các tư tế Xa-đốc.
Các môn đệ chủ động đến hỏi Đức Giêsu về nơi chốn để mừng lễ Vượt Qua (x.c.17), khi đã trả lời cho họ địa điểm rồi, Ngài còn nhắn thêm với chủ nhà: “Thời của Thầy đã gần tới (c.18). Đây như một lời tiên báo và cũng là ý thức của Chúa Giêsu về cuộc khổ nạn mà Ngài sắp Vượt Qua. Lúc này, các môn đệ không thắc mắc, không bàn hỏi như họ có linh tính sắp có chuyện gì đó xảy ra. Họ tuân lệnh Chúa và làm y theo lời Ngài dặn.
Vào chiều hôm ấy, khi ngồi vào bàn tiệc và giữa bữa ăn Chúa Giêsu bộc lộ tâm tinh: “Thầy bảo thật, một người trong anh em sẽ nộp Thầy” (c.21). Một lời nói được cất lên giữa một bữa ăn quan trọng, thì điều đó là sự thật, mà là một sự thật đau lòng, đến nỗi “các ông buồn rầu quá sức và lần lượt hỏi: Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao?” (c.22). Một lời cảnh báo của Chúa Giêsu khiến các tông đồ xét lại lòng mình. Có lẽ ai cũng thấy lòng trung thành và yêu mến của mình quá mỏng manh và e rằng sẽ có nguy cơ phản bội, nên lần lượt từng người xưng thú tội lỗi “chẳng lẽ con sao?”. Sự dữ len lõi vào tâm hồn con người, khiến mỗi người nghi ngờ chính mình và nghi ngờ bạn mình. Chúa Giêsu không trả lời theo niềm chua xót của Ngài “kẻ giơ tay chấm chung một đĩa với Thầy, là kẻ nộp Thầy” (c.23). Đúng thế, kẻ nộp Thầy không phải là người xa lạ, nhưng là một kẻ trong số những con người đã từng chia sẻ cuộc sống thân thiết với Đức Giêsu. Và ngay bây giờ, kẻ ấy vẫn đang ngồi chung bàn với Thầy: bề ngoài thì thông hiệp với Thầy, nên đồng bạn nhưng trong lòng lại nhen nhúm một âm mưu bội phản. Chúa Giêsu thấy rõ hậu quả của sự dối trá ấy, Ngài thở dài “khốn cho kẻ đó…thà đừng sinh ra thì hơn” (c.24). Khốn ở đây nói lên hậu quả đời sống mai sau của Giuđa nhưng cũng là một nỗi đau đớn khôn cùng của Chúa Giêsu. Ngài không nguyền rủa, không lên án Giuđa, chỉ tiếc thay cho một cuộc đời không biết dừng lại, không cần ăn năn trở về. Ngay cả khi Giuđa cũng hỏi Thầy một câu tương tự như các anh em, Đức Giêsu đã cảnh báo “Chính anh nói đó!” (c,25), Giuđa vẫn không thức tỉnh, vẫn chai lỳ trong tội của mình mà không chạy đến lòng thương xót của Thiên Chúa.
Lạy Chúa Giê-su, trong vườn Giêt-si-ma-ni, trên cây Thập giá Chúa thấy hết tội lỗi chúng con. Ngày nay, có rất nhiều Giuđa bán Chúa, phản bội Chúa. Và có lúc, Giuđa ấy là chính con. Xin cho con biết nhận ra tâm hồn phản bội của mình, để mau mắn lên đường trở về, tin tưởng, phó thác vào Tình Yêu quan phòng và bao dung của Thiên Chúa. Amen.
                                                                                                            Nữ Tỳ Thánh Thể.
Nguồn: tinvuixuanloc.vn

Bạn được tự do bày tỏ quan điểm nhưng nghiêm cấm spam

Tin liên quan

-->