• Chia sẻ qua Zalo
  • Chia sẻ FB
  • Góp ý & Báo lỗi
  • Bình luận24

Nó….và Anh…


Nó….và  Anh…


…Có ai như Nó không nhỉ? Viết thư rồi mà không dám gửi đi….
Tới bây giờ Nó vẫn không biết vì sao Anh và Nó lại xa nhau, vì Nó, vì Anh hay là vì đôi ta không có duyên ???
Điều duy nhất bây giờ Nó muốn làm là đi đâu đó thật xa, thật xa. Nó muốn thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời với những rối ren, toan tính và sự ích kỷ của con người, hay nói đúng hơn là của chính bản thân Nó.
Không phải Nó muốn trốn tránh số phận, trách nhiệm, Nó chỉ muốn có được chút bình yên và thanh thản sau những tháng ngày rong đuổi với chính cái bóng của mình. Nó muốn tĩnh tâm. Và Nó đã quá mệt mỏi!


….Những thước phim ngày ấy…..
Hai mươi năm sống trên cõi đời này, Nó chợt nhận ra cuộc đời không màu hồng đến vậy…
Ngày ấy, Ba dạy Nó phải biết sống khiêm nhường và giúp đỡ mọi người. Mẹ dạy Nó biết chăm chỉ, cần cù sẽ thông minh. Nó lớn lên trong tình yêu thương của Ba Mẹ. Con vẫn đau đáu nỗi nhớ quê nhà, nhớ những lần cùng Ba ngụp lặn mò cua bắt ốc, nhớ tô cá kho với tô canh chua cay nồng Mẹ nấu, nhớ chiếc chăn ấm Mẹ đắp mỗi ngày…..Nó sống với tình thương và lòng nhân ái với những con người mà Nó đã gặp. Đau với những nỗi đau của con người và cười với niềm hạnh phúc của họ.
Ngày ấy Nó đạp xe hơn chục cây số, đi đi về về trên trường học ở Tỉnh. Quên đi những đoạn đường hiểm trở, những cái dốc còng lưng, cùng những buổi chiều tối mịt toát mồ hôi. Cảm thấy vui, hãnh diện lắm, thấy mình thật may mắn, ít ra là hơn những đứa trẻ khác.
Ngày ấy Nó chưa từng yêu, chưa từng nắm tay ai, kiss lại càng không.
Và nếu ngày ấy, Anh không bước về phía Nó, thì sẽ như thế nào? Có lẽ, Nó sẽ không bước về phía Anh…

…Lớp 12….
Thời gian trôi nhanh thật đấy. Trong khi bạn bè có đôi có cặp hết, Nó vẫn thản nhiên…single. Nó chỉ biết học, cái gì đến thì sẽ đến. Nó không phải là đứa đi theo trào lưu. Nó vẫn là con bé vô tư, nghịch ngợm, bị những niềm vui cuốn theo năm tháng, bị những rung động thoáng qua chi phối và cũng có những lúc sụt sùi. Trước mắt bạn bè, Nó vẫn là con bé bạo dạn, ngông nghênh và không bao giờ là người chủ động trong tình cảm.
Mọi thứ trôi nhanh quá, học hành, bạn mới, trường mới, rồi làm thêm, tình nguyện và cả những mối quan hệ xã hội…Nó thấy mình lớn lên, trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhớ ngày nào còn là học sinh lớp 12 cuối cấp, thức trắng nhiều đêm để cố gắng nuốt từng bài toán, từng công thức hoá học, từng quy luật vào đầu. Tất cả nỗ lực chỉ mong sao có ngày bước chân vào giảng đường đại học trở thành một sinh viên…ngày đó rồi cũng tới. Nhịp sống hiện đại như một luồng xoáy, con người ta bị cuốn theo luồng xoáy đó và khi nào ta ngồi một mình đối diện với chính mình thì những cảm giác đó lại ùa về.
…Đời Sinh viên…
Là sinh viên từ một làng quê xa xôi lên thành phố để học tập, Nó đã  thuê một cái nhà trọ nhỏ và bắt đầu cuộc sống tự lập của mình, gì cũng phải lo, cũng phải nghĩ, phải tính toán, dè xẻng trong mọi chi tiêu, Nó đã dần thích nghi và bắt đầu cảm thấy thích thú với đời sinh viên. Làm sinh viên đúng là cực thật nhưng bù lại Nó luôn có được những phút giây vui vẻ bên thầy cô và bạn bè.
Nhớ những ngày đầu khi mới là sinh viên, Nó đã cảm thấy rất nhớ nhà, nhớ quê hương, nơi mà Nó đã sinh ra và lớn lên. Nhớ lắm những bữa cơm gia đình có Ba Mẹ, anh chị em cùng ngồi quây quần bên nhau, nhớ cả những món ăn mà Mẹ thường làm cho cả nhà, nhưng chan chứa trong ấy là tất cả tình yêu thương mà Ba Mẹ đã dành trọn cho Nó.
….Ngày Anh đến…
Vâng, Nó đồng ý chọn Anh. Không phải vì Anh là người có hôn ước từ nhỏ cùng Nó, không phải vì Anh là người bạn thuở ấu thơ, cũng không phải vì Anh là thanh mai trúc mã mà đơn giản lắm, Nó chọn Anh, vì chỉ có Anh là người yêu thương  Nó tuyệt đối, chỉ có Anh hiểu được tâm hồn của Nó và không bao giờ hoài nghi Nó dù chỉ là một thoáng… Nó đã yêu, đã hân hoan mở lối cho trái tim ngân vang những khúc hát ngọt ngào… Nó chọn yêu, chọn một người mang đến cho Nó những rung động trinh nguyên nhất của con tim… Nó lặng yêu, dù nếm trải quá nhiều vị cay nồng, chua chát, đắng ngắt, xót buốt, mặn mòi… Nó vẫn muốn tin rằng mình thật sự hạnh phúc khi được yêu.
Nó còn nhớ Anh từng nói: Anh sẽ bên cạnh che chở và yêu Nó cho đến hết cuộc đời. Nó không nói gì, nhưng Nó đã tin. Hihi, Nó thật là ngốc quá! Biết người ta không nói thật mà Nó vẫn tin. Mọi người đều bảo đừng tin những lời thề non hẹn biển nhưng mà Nó đã tin. Bời vì Nó cho rằng, Anh dù không nói thật nhưng chưa bao giờ nói dối Nó. Mà cũng có lẽ thế, Anh chưa một lần nói dối Nó, có chăng chỉ là vì Anh chưa ý thứ được lời hứa thôi…
Thật ra…Anh và Nó có quen nhau không nhỉ? Anh đến trong đời Nó trước tiên là người bạn, lúc đó Anh hứa chúng ta sẽ không bao giờ nghỉ chơi….thế nhưng chuyện tình cảm ai nói trước được. Ngày Anh nói lời yêu, Nó thấy sợ. Nó cũng chưa sẵn sàng chấp nhận rằng mình có bạn trai. Nó sợ Ba Mẹ thất vong. Nó nghe nói tình yêu là thứ mong manh, Anh đến rồi sẽ bỏ rơi Nó. Nhưng làm sao đây, thật sự là không chờ tới khi lớn hơn nữa được sao. Nó có nhiều bổn phận hơn Anh nghĩ và hơn ai hết Nó cũng thương Ba Mẹ Nó…Nó cũng thương Anh nữa…nhưng mà….. Nó biết mình thật tham lam khi muốn có cả Anh và Gia đình.

…2 tháng sau…
Có những tình yêu rất đẹp, rất bay bỗng, như những chiếc bong bóng đủ sắc màu, đủ hình dáng. Nhưng một khi gặp chông gai, thì nổ tung và tan biến như chưa hề tồn tại. Có những tình yêu cũng rất đẹp, nhưng lại ngang trái, như cát biển, chỉ biết lăn dài theo gió một cách vô tình. Có những tình yêu rất mong manh dễ vỡ, nhưng để lại nhiều kí ức chẳng thể nào quên... Tình yêu đẹp lắm. Nhưng thật khó lòng cho Anh, và Nó….
Ở bên Anh, Nó luôn có cảm giác yên bình, nhẹ nhõm và hạnh phúc đến nỗi Nó không dám nghĩ tới giây phút không còn được bên nhau nữa. Lo sợ, rồi bất an, rồi cũng chính Anh mang lại cho Nó niềm tin vào một cái hạnh phúc đơn giản “được bên nhau ngày nào hay ngày ấy“. Anh thường hỏi Nó có nhớ Anh không, nhớ nhiều không, nhiều là bao nhiêu, có thật không, mỗi khi nhớ thì sẽ làm gì ...Nó cũng không biết rằng là có nhớ Anh hay không, nhưng có một điều Nó rất khẳng định là mỗi khi vui hay buồn Nó đều nghĩ đến anh, nhớ đến Anh là Nó nở nụ cười thật tươi trên má, có thước nào đo được nỗi nhớ trong lòng Nó???
2 tháng quen nhau, Anh và Nó đã trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp, cùng nhau tận hưởng niềm vui và có cả những nỗi buồn, những giọt nước mắt, khi yêu nhau thật lòng, người ta có thể thông cảm với những tính xấu của nhau, con người ai mà không có cái tốt, cái xấu…Nó thấy mình thay đổi nhiều từ khi quen Anh: biết chịu đựng hơn, dễ tha thứ hơn, dịu dàng hơn khi mà bản chất con người Nó không phải như thế. Nhưng Anh cố tình không hiểu điều ấy. Anh chỉ biết phán xét người khác và không nghĩ đến cảm nhận của người ta và nhìn lại mình, xem mình có hoàn thiện hay chưa. Đã có lúc Nó nghĩ đã hiểu Anh nhưng thật ra Nó không hiểu Anh chút nào, nói chính xác hơn, Anh không cho người khác có cơ hội hiểu mình.
Sự thật Nó đã sai lầm khi đến với tình yêu, yêu chân thành một người thật bằng một thứ tình yêu hoang hoải, ảo mộng, mê đắm, không tìm ra lối thoát…

…Chia tay nhé….
Người ta thường nói: Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Nhưng sao Nó thấy điều này không đúng với Nó chút nào mà nó còn có phản ứng ngược lại. Cách Anh im lặng như vậy đã khiến Nó nhầm tưởng vẫn không có chuyện gì xảy ra, Nó không thể chấp nhận được là Nó đã mất Anh. Nó không trách Anh bạc tình…mà có lẽ trong lòng Anh, Nó là kẻ bạc tình.
Vậy là chia tay rồi phải không Anh ??? 
Ngày không Anh, ngày buồn lắm. Trong lòng Nó bây giờ là cả một trời ký ức. Nó luôn nhớ hết tất cả những nơi Anh và Nó đi qua, những nơi Anh hay hẹn hò với Nó. Nó đi đâu, làm gì, ăn gì, nhìn gì cũng gợi nhớ đến Anh…Nó trách mình sao cứ phải đa mang, níu giữ cái đã không còn thuộc về mình. Giờ chỉ còn mình Nó cùng tình yêu ở lại. Có ai sống mãi bằng niềm thương nổi nhớ? Nó biết cái gì của mình thì là của mình, không phải của mình thì có cố giữ cũng không được. Giờ thì Nó không cố giữ Anh đâu, có muốn giữ cũng không được nữa rồi….
Nhiều lúc Nó tự hỏi Anh có từng thật lòng yêu Nó không? Lúc trước thì Nó có thể tự trả lời là có, nhưng chính lúc này Nó lại tự mâu thuẫn với chính mình. Nếu Anh từng yêu Nó thì Anh sẽ không bao giờ hành động như thế. Nếu thế thì tình cảm mà Anh dành cho Nó lúc trước là cái gì. Nó mông lung, không tìm ra câu trả lời cho mình.
 Trước kia, Nó tự thấy mình là một người mạnh mẽ, không bao giờ bi lụy trong tình yêu nhưng khi đã thật lòng yêu một người rồi thì Nó thấy mình yếu đuối vô cùng. Nhưng dù sao Nó cũng muốn cảm ơn Anh, vì nhờ Anh… Nó mới biết thế nào thật sự là tình yêu, những điều mà trước kia Nó chưa biết…. Nhưng để biết điều này thì cái giá của nó cũng không rẻ chút nào.
 Nó chấp nhận một kiểu chia tay từ tin nhắn, không phải nhìn mặt nhau, không phải “giả vờ” đang buồn, và không có cách nào níu kéo (bằng tin nhắn). Chuyện “bình thường” cứ tưởng cũng bình thường trôi qua nhưng chính Nó dần dần đã nhận ra chỗ trống trong trái tim mình và sự điên dại trong tâm tưởng của mình. Nó nhớ Anh nhưng cũng thù ghét Anh. Nó muốn đi tìm nhưng sợ phải khóc trước mặt Anh. Nó khóc một mình trong đêm đen. Nó nhớ cái- nắm- tay- đầu- tiên của Anh….
 Nó cũng như bao nhiêu người chia tay khi tình yêu vẫn còn nồng, Nó rồ dại và Nó muốn quên. Nó lao vào vui chơi, lao vào công việc, lao vào những li rượu. Quên đi tất cả, ấy là ước muốn của không chỉ riêng Nó – ước muốn có lẽ ai ai cũng hiểu. Ngày nào Nó cũng lẩm nhẩm: “quên đi, quên hết đi”. Nếu như trong chuyện này, Nó là người có lỗi, thì là vì Nó không thể làm Anh hạnh phúc. Nếu như vì Anh và Nó không có duyên, thì là vì Anh và Nó đã gặp nhau không đúng lúc. Nhưng Nó không hối hận vì đã quen Anh…

    Haha, cũng thật là mắc cười.
 Chỉ muốn cười thật lớn.
Cười cho vơi đi nỗi buồn.
Cười cho vơi đi nỗi nhớ.
Cười cho khóe mắt khỏi cay.
Cười cho lồng ngực khỏi phải đau.
Cười, ừ, Nó muốn cười cho vỡ cả đất trời…

…..Nếu như Anh lại đến…
Đã gần nửa tháng kể từ khi Anh và Nó không còn gặp nhau nữa, nửa tháng trôi qua cũng là từng ấy ngày Nó bị nỗi nhớ gặm nhấm vì Nó biết sẽ không còn cơ hội được gặp Anh nữa. Nhiều lúc Nó tự trấn an tinh thần, người ta đã đối xử với mày như thế thì không việc gì mày phải đau khổ, phải sống tốt, sống thật tốt vì cuộc sống đó không chỉ của mình mà còn vì Ba Mẹ nữa, sống tốt để người đó nhận ra rằng không có người đó thì mình vẫn có thể đứng vững. Nhưng những phút yếu lòng Nó lại nhớ Anh da diết, và Nó biết mình chỉ tự lừa dối chính mình. Không biết Nó viết ra những dòng này Anh có đọc được hay không nhưng Nó thấy lòng mình thanh thản nhiều, khi đã giải tỏa được những cảm xúc mà không biết tỏ cùng ai. Nó không có ý định níu kéo tình cảm của Anh vì Nó biết cái đó giờ không còn tồn tại nữa rồi. Nhưng có một điều Nó khuyên Anh chân thành, Anh đừng làm cho những người yêu thương Anh phải rời xa Anh như vậy, cứ như thế Anh sẽ mãi là một người cô độc trên cõi đời này thôi.
Từ tận đáy lòng Nó, vẫn mong có một con đường tươi sáng hơn cho câu chuyện của Nó, của Anh và Nó. Nó tự dằn vặt lòng mình khi đã không thể cùng Anh đi hết con đường tình yêu ấy. Lỗi của Nó phải không Anh? Những mảnh thủy tinh vỡ nào có thể lành? Những chiếc bong bóng vỡ nào có thể căng tròn trở lại? Anh và Nó cũng vậy. Một khi niềm tin vào tình yêu mãnh liệt đã không còn thì nào tình yêu có thể duy trì mãi. Dù Nó cố nung nấu tình yêu mãnh liệt đến đâu nữa, thì cũng là công dã tràng mà thôi...Nó đã nghe bài hát "Yêu lại từ đầu" không biết bao nhiêu lần. Một bài hát mà chỉ từ cái tên của nó đã gợi cho Nó biết bao suy nghĩ. Giá mà…. có thể "yêu lại từ đầu" như lời bài hát thì tốt biết bao ???
Giữa bộn bề suy tư trong kín đáo,
Nó hoang dại chờ Anh đến một mai...


   Chúc Anh hạnh phúc…..

   Tôi tớ của các Tôi tớ !!!
                                                              T.H

Bạn được tự do bày tỏ quan điểm nhưng nghiêm cấm spam

Tin liên quan

-->